Lc_9_1-6.jpg


Rao giảng Tin Mừng


23/09/2020 Thứ Tư Tuần XXV Mùa Thường Niên (Lc 9, 1-6)

Ngoài năng lực và quyền phép mà Chúa Giêsu trao cho, các môn đệ hầu như chẳng có gì gọi là của họ trong hành trang khi lên đường rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân. Điều này có thể khiến độc giả khó hình dung mức độ thực tế trong yêu cầu của Chúa Giêsu hoặc khó hiểu được để chấp nhận yêu cầu xem ra phi thực tế này.

 

Tuy vậy, với tâm tình yêu mến và khát khao gặp gỡ Chúa qua Lời Ngài, tôi, bạn và anh chị ta cùng đọc lại và dừng lâu hơn trong từng câu chữ, hy vọng với ơn sáng soi của Thần Khí Chúa, ta nhận ra, hiểu được, đón nhận và sống sứ điệp Tin Mừng hôm nay.

 

Trước hết, bản văn cho biết Nhóm Mười Hai được Chúa Giêsu cho tham dự vào sứ mạng rao giảng Nước Thiên Chúa của Ngài. Sứ mạng này là hồng ân nhưng không và không thể được thực hiện nếu các ông không có ơn trên, nếu các ông không tuân thủ những quy định và hướng dẫn của Chúa Giêsu. Vì thế, Chúa Giêsu đã trao năng lực và quyền phép của Ngài cho họ; đồng thời đưa ra những chỉ thị cụ thể để họ thực hiện như không mang gì khi đi đường, ở lại nơi được tiếp đón cho đến lúc ra đi, dứt khoát rời khỏi ngay nơi bị chối từ.

 

Kế đến, ta cùng tìm hiểu ý hướng của Chúa Giêsu trong các việc trên. Sứ mạng rao giảng Nước Thiên Chúa hoàn toàn không phải là sáng kiến của con người, nhưng nằm trong kế hoạch cứu độ nhân loại của Thiên Chúa. Vì vậy, uy tín con người hoặc năng lực phàm nhân không thể được tận dụng, mà chắc chắn phải là ân sủng từ trời. Chia sẻ sứ mạng của thầy, Nhóm Mười Hai chỉ có thể thực hiện sứ mạng ấy với năng lực và quyền phép của Thầy.

 

Trên đường sứ vụ, Chúa Giêsu không muốn các môn đệ bị phân tâm bởi những hành trang vật chất và tiện nghi, dù chỉ là những thứ thiết yếu như chiếc gậy để tự vệ và vài món đồ để dự trữ, phòng xa. Ngài muốn họ hoàn toàn cậy trông vào tình yêu toàn năng và sự quan phòng khôn ngoan của Thiên Chúa. Ngài muốn họ đón nhận sự bấp bênh, sự thiếu an toàn, sự lệ thuộc vào Thiên Chúa và vào con người.

 

Hơn thế nữa, trong tương quan với anh chị em, Chúa Giêsu muốn các môn đệ không tìm kiếm tiện nghi hay sự trọng vọng khác biệt. Ngài muốn các ông trở nên mọi sự cho mọi người qua lối sống gần gũi, hòa mình vào cuộc sống của dân để giúp dân dễ đón nhận Tin Mừng.

 

Không những thế Chúa Giêsu còn muốn các môn đệ của Ngài bình thản và dứt khoát chấm dứt tương quan khi đối diện với thách đố lớn nhất là sự dửng dưng, vô cảm, chối từ, thậm chí là chống đối nơi những con người đã được nghe loan báo về Nước Thiên Chúa.

 

Để thực thi sứ mệnh cứu độ nhân loại, Chúa Giêsu đã tuyển chọn mười hai môn đệ và sai các ông đi rao giảng Nước Thiên Chúa. Như các thể chế ở trần gian khi thành lập, họ cũng sai các đệ tử của họ đi tuyên truyền chủ trương đường lối của họ. Còn Chúa Giêsu khi sai các ông đi, Người đã “ Ban cho các ông năng lực và quyền phép để trừ mọi thứ quỷ và chữa các bệnh tật”.

 

Đây là điều đặc biệt mà mọi tổ chức người đời không có được.Người cũng dặn các ông hãy ra đi với đời sống đơn sơ thôi, đừng cầu kỳ rườm rà với hành trang mà làm giảm sút công việc chính yếu là rao giảng Nước Thiên Chúa: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bì, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo”.

 

Các ông được sai đi, những người đã được ở với Chúa, được Người dạy bảo, đã mang theo cách ăn nết ở, cả tấm lòng yêu thương của Thầy mình. Lại còn được ban thêm “Năng lực và quyền phép” từ ơn trên. Như vậy là các ông ra đi còn có sức mạnh của Chúa đồng hành trên mọi nẻo đường.

 

Vì thế từ những con người đơn sơ nghèo nàn chất phác đã trở nên những con người cách mạng vĩ đại của nhân loại. Một cuộc thu phục con người bằng tình yêu. Mười hai con người hôm xưa chính là mười hai trụ cột của ngôi nhà giáo hội Thiên Chúa. Ngày nay nơi ngôi nhà này đã có 4.000 giám mục, 400.000 linh mục và hàng tỷ người tín hữu. Họ cùng một niềm tin, đức cậy đức mến tất cả đều có sức mạnh Chúa Thánh Linh ở cùng. Họ là những cái xà, cái kèo, những viên gạch viên đá làm nên ngôi nhà giáo hội mà như thánh Phaolô mô tả: “Trong Người toàn thể công trình xây dựng ăn khớp với nhau vươn lên thành ngôi đền thánh trong Chúa”.

 

Đòi hỏi của Chúa Giêsu với Nhóm Mười Hai trông có vẻ ngược đời. Bởi lẽ, dù không phải sống trong cảnh xa hoa, giàu có, nhưng những nhu cầu thiết yếu như: giày dép, lương thực, tiền bạc… xem ra là những phương tiện cần thiết để chu toàn sứ vụ. Thế nhưng, điều Đức Giêsu muốn nơi các tông đồ là sự dấn thân trọn vẹn: hãy bỏ tất cả những quyến luyến, những vướng bận của vật chất để chỉ tập trung cho sứ vụ mà thôi. Vì chỉ khi sống và thực hành được điều đó, Nước Trời mới được loan truyền cách mau lẹ nhất.

 

Hơn nữa, không vướng bận đến của cải vật chất cũng có nghĩa là để cho Chúa làm chủ cuộc đời và sứ vụ của mình. Nước Trời được loan báo, người bệnh được chữa lành (Lc 9,2) thì không phải do công lao hay những phương tiện vật chất mang lại nhưng tất cả là do quyền năng của Chúa. Người môn đệ chỉ là công cụ trong việc thực thi Lời Ngài mà thôi.

 

Do vậy, sống tinh thần nghèo khó, sống khiêm tốn và phó thác mọi sự trong tay Chúa là điều mà người môn đệ Đức Kitô cần học và hành trong suốt cuộc đời của mình. Sống nghèo trong Đức Kitô để thế giới được giàu, vì lúc đó ta biết lấy cái giàu của Thiên Chúa để phân phát cho tha nhân.

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này